BS Phạm Minh Triết
Hôm qua bàn việc hỗ trợ một chị ở một tỉnh phía Nam mở trung tâm can thiệp trẻ tự kỷ. Trong lúc nói chuyện, tự nhiên chị ngập ngừng rồi hỏi “Bác sĩ tin em phải không? Em chỉ muốn hỗ trợ những trẻ ở dưới này không có nơi can thiệp”. Hỏi kỹ hơn mới biết thì ra chị sợ mình nghĩ là chị “đứng giữa” ăn tiền.
Chợt nhớ hồi xưa lúc làm phòng mạch tại nhà, có một lần một ông chú ghé ngang hỏi mượn vài chục ngàn để đổ xăng. Ông nói là ông thường mang con đến đây khám nên giờ bí quá vào mượn đại. Tôi “ngu ngơ, dại khờ” đưa ngay mà không cần suy nghĩ. Vài tuần sau, một cô khác ghé thăm, lần này là bị mất tiền, không có tiền mua cháu cho con, cũng mượn được vài chục. Một tháng nữa, một bác khác ghé ngang mượn tiền mua vé về quê vì con bệnh nặng, lần này thì bác không thành công. Từ đó về sau không còn ông chú hay bà cô nào ghé mượn tiền nữa. Dĩ nhiên là ông chú và bà cô mượn được tiền cũng không bao giờ ghé lại để trả.
Không ít lần, tôi “ngu ngơ, dại khờ” cho tiền phụ huynh để mang con đi xét nghiệm máu. Thật ra tôi hoàn toàn không biết và không quan tâm phụ huynh có tiền hay không có tiền lúc đó. Tôi chỉ cảm nhận được sự ngần ngừ, “bất lực” trong ánh mắt của họ khi tôi yêu cầu xét nghiệm máu để định hướng điều trị cho đứa trẻ. À, mà những lúc đó cũng có vài phụ huynh “ngu ngơ, khờ khạo” như bác sĩ, cũng hỗ trợ thêm chút tiền hoặc trả tiền “khám bác sĩ” giúp phụ huynh (hi hi, ai cũng đòi “khám bác sĩ” hết, chứ không nhận thấy là bác sĩ mới là người khám cho mình).
Không ít lần làm việc với trẻ vị thành niên, đặc biệt là những trẻ ở trường HOPE, để lắng nghe những lời giải thích của các con cho những hành động bất thường trước đó, như la hét, đánh bạn, không chịu làm bài, … Dẫu nhận biết những thông tin các con kể có nhiều mâu thuẫn (tình trạng này thường gặp nếu bạn bịa chuyện) cũng như khác xa so với những gì giáo viên quản lý cung cấp, tôi vẫn “ngu ngơ, dại khờ” tin. Để rồi một lần gặp nào đó trong tương lai, mấy đứa nhỏ hiểu rằng “bác sĩ luôn tin tưởng hoàn toàn và thật lòng muốn giúp đỡ tụi con” và dần dần thay đổi.
Có nhiều phụ huynh liên hệ đăng ký khám rồi nhận ra là tôi chỉ khám “on lai” (online) nên từ chối. Khi họ hỏi nơi khám không phải “on lai”, tôi lại “ngu ngơ, dại khờ” giới thiệu những nơi uy tín với đầy đủ thông tin chi tiết. Mấy đứa em mở phòng khám tâm lý, rõ ràng là “đối thủ cạnh tranh”, mà tôi cũng “ngu ngơ, dại khờ” giới thiệu rộng rãi cho mọi người…
Ngẫm nghĩ lại, tôi toàn làm mấy chuyện “ngu ngơ, dại khờ” như vậy. Có lẽ do Má tôi dạy vậy, có lẽ do tôi được sinh ra ở Sài Gòn (bạn đọc nghe thử bài “Thành Phố Gì Kỳ” sẽ hiểu), cũng có lẽ tôi “lỡ” vướng vào nghề y, và cũng có lẽ tôi “lỡ” đầu quân cho Bệnh viện Nhi Đồng 1, nên mới làm toàn chuyện “dại khờ, ngu ngơ”.
… chuyện hỗ trợ thành lập trung tâm can thiệp cho trẻ tự kỷ ở tỉnh, đơn giản chỉ vì tôi cảm nhận được những khó khăn của những gia đình phải thức dậy từ 2 – 3 giờ sáng từ nhà để đến bệnh viện ở TP. Hồ Chí Minh chờ khám, đơn giản chỉ vì tôi chỉ toàn làm chuyện “ngu ngơ, dại khờ”, đơn giản chỉ vì tôi “ngu ngơ, dại khờ” tin là lòng tốt (của người khác) vẫn hiện diện.
P/S: Tôi cũng vì “ngu ngơ, dại khờ” nên đã không theo mai mối lấy vợ là con đại gia gần nhà. Nhờ “ngu ngơ, dại khờ” nên bây giờ có được vợ rất tuyệt nhé! À, mà vợ tôi cũng có tính “ngu ngơ, dại khờ” như tôi vậy.
Bs Phạm Minh Triết
Chia sẻ nội dung này!
Bài viết theo chủ đề